Thứ Năm, 28 tháng 1, 2010
Trầm
Ngày hôm nay bạn ngồi tâm sự với cô bạn ngồi bên cạnh. Bạn hỏi " Đang yêu hay là thích?" Cô bạn trả lời "Yêu". Tự dưng thấy người ngồi cùng bàn hay đúng hơn người quen từ khi còn rất bé đã lớn chẳng biết từ lúc nào. Cô bạn bảo rằng cảm giác cô đang trải qua là yêu và cô biết rõ điều đó. Khi nghe đến đây bỗng thoáng giật mình, vì bạn nghĩ rằng bạn chẳng thề yêu nổi ai. Và bạn cứ ôm khư khư cái suy nghĩ đấy đến khi bàng hoàng nhận ra, xung quanh những người bạn của bạn đang yêu rất nhiều. Chỉ một vài giây suy tư, bạn thấy mình cô độc kinh khủng Đã bao lần bạn mong rằng nếu có thể được-yêu-như-bao-người-khác bạn mong bạn và người ấy có thể nhắn tin mỗi ngày.
"Em dang lam gi?"
Bạn mong nhận được từ người yêu một cái sms như thế, nhưng bạn cứ chờ hoài mà điện thoại vẫn ngủ im. Vậy nên vô tình trái tim bạn rỗng đến đáng thương. Bạn mong được người đó chở đi chơi, đi ăn hay đơn giản chỉ là đi dạo. Bạn nhìn sau gáy người đó, thấy yên bình. Thành phố dạo này có nhiều món ăn rất lạ, cô bạn cùng bàn kể rằng họ đã đi ăn rất nhiều món và thoáng bạn thấy ganh tị.
Bạn sẽ sms vội vã cho người đó nói "em buon" khi mọi áp lực dồn dập ùa vào vai của bạn. Và bạn mong được nhận sự chia sẻ.
Vì bạn rất ngại khi phải nhìn thẳng vào một ai đó nên những chuyện thật khó nói bạn muốn ngồi sau xe người đó và kể cho anh biết.
Bạn mong người ấy có thể im lặng đi bên cạnh bạn. Chỉ như thế những khi thật buồn bạn biết mình không một mình.
Và khi type hết những dòng này ra rồi, bạn tự dưng thấy lửng lơ. Bạn chẳng vui. Điều bạn mong bây giờ, là ngưng tất cả những suy nghĩ này trong đầu lại. Vì quả thật rất tàn nhẫn khi nhìn lại thực tại nhạt nhẽo này chẳng le lói lên một tia sáng nào để thực hiện mong muốn của bạn.
Mượn cách xưng của Guk, vì mình thấy khi type thế này, nó thoáng một cái gì nhẹ nhàng và đượm buồn, mình thích thế.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét