Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2010



Hôm nay lớp mình đã tập hát để chuẩn bị đi trại, cả lớp cùng ôm nhau mà hát. Chỉ toàn con gái thế mà lại vui, sẽ không lâu nữa, những thứ đang cùng nhau bây giờ sẽ chẳng còn.

Ngày hôm nay cứ như phát bệnh, đau đầu như búa bổ đến bây giờ vẫn còn hơi âm ỉ (đã uống panadol) thế mà vẫn lết đi tập hát ở nhà thờ. Chỉ là mình không muốn nghỉ, vì mình thấy vui khi tham gia vào ca đoàn.

Thật trớ trêu khi mà giờ đây mình đã không kiểm soát nổi bản thân, có phải câu "ghét của nào trời trao của đó" là quá đúng? Tại sao lại để 2 người vô cùng ghét nhau nói chuyện ăn rơ đến vậy? Dù sao những lời của mình nói ra cái người ghét mình cũng chả tin. Mình tự hỏi chả lẽ nhưng lời nói của mình đáng ngờ vực đến vậy sao?

Trưa nay xem phim Sydney White tự dưng thích bài Beautiful soul kinh , phim này hay đó chứ. Teen quá còn gì. Để ý thấy mấy phim teen teen của Mĩ phim nào cũng kết thúc đẹp hết à nha :))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét