Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

Ngày 14~



Ai cũng biết yêu xa đều phải chịu thiệt thòi rất lớn, không mấy ai vẫn bám trụ vào nhau sau nhiều năm trôi qua nhưng TÔI vẫn M-U-Ố-N mình nằm trong thành phần thiểu số ít ỏi đó mà ở bên anh ấy.
I smurf you~

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

Từ lâu người vẫn vô tình với nhau...



Tự dưng tôi thấy thế giới xung quanh mình sụp xuệ biết mấy, là do nó đang dần tồi tệ hay do tôi quá nhạy cảm?


Chú tôi lạy lọc gia đình xin li dị cô tôi để đi thêm bước nữa, hơn 12 năm chung sống lại bảo rằng sai lầm. Con người ta khi chán một mối quan hệ nào đó chỉ có thể buông ra những lời đại loại thế, rằng "tôi quả đã sai lầm khi bắt đầu với anh ta/cô ta". Phận làm cháu bản thân tôi không có quyền lên tiếng nhưng tôi nghĩ chú tôi cứ như một đứa trẻ lên 3 thiếu hiểu biết. Dù tiến hay lùi cuộc đời chú tôi cũng không thể khá hơn được khi cứ nuôi mãi căn bệnh biếng nhác ấy trong người. Giá mà chú tôi hiểu và biết quý trọng những thứ mình đang có thì mọi chuyện đã không xuống dốc tuột phanh như bây giờ.


Tôi dần dà mệt mỏi với những người xung quanh, kiểu như họ chả thể là nguồn cung cấp khí oxy cho tôi nên tôi cảm thấy hơi thở mình có phần nặng nhọc. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi muốn thoát mình ra khỏi những gương mặt quen thuộc này để đi đến một nơi hoàn toàn khác biệt, đến cánh cửa của cuộc sống mới và đến bên những con người mới... nhưng càng vươn xa tôi lại càng bị trói chặt. Trưởng thành quả là một việc thực đau khổ.


"Có những khi im lặng vì có những thứ không thể nói, im lặng vì không biết nói gì, và đến một lúc nào đó, người ta im lặng chỉ vì không muốn nói nữa, vì sự bất mãn đã tràn ra như một loại thuốc làm tê liệt mọi nỗ lực bày tỏ những điều mình nghĩ, mình lo lắng. Đến khi, tôi và bạn đều tin vào khả năng tự giải quyết của bản thân hơn là nói ra những âu lo không đâu cho những người xung quanh. Để rồi, ta chết trong cõi ấy, từ khi nào…"

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Ủ rủ tê tái

Mình biết là nhiều khi mình cũng lôm côm như một thằng con trai vậy đó nhưng mà mình cũng thích được như con nhỏ trên mương 14 chứ bộ :(((( phòng riêng như vậy cũng đáng mơ ước quá chứ :((( Mà thật ra thì nhìn cảnh đó chỉ nghĩ tới con gái mình sau này :-< Nhất định nó phải có phòng oách bằng hoặc hơn nhỏ này mới được *ôm mặt khóc* Tủi thân quá đi nha :(((((( Đồ nhà giàu, chỉ có nhà giàu mới chơi vậy thôi :((((((( Suy cho cùng, xét trên mọi phương diện thật là đau khổ khi cả phòng riêng mà 19 năm rưỡi qua vẫn ko có, tận đến khi lấy chồng vẫn không có :(((((( đau khổ sắp chết rồi. Ôi đêm nay quả thực là bệnh tình tái phát, điên có giờ, điên vùi dập :((((

*bò bò chòi chòi* dê đâu, mèo con phải được hơn vậy rõ chưa :(((( phải qua ở ké mèo con thôi :(((

Nãy ngồi luyện protect the boss ep 9 khúc gần hết phim bỗng muốn gào thét ... VÌ QUÁ LÃNG MẠN ĐI MÀ !!! Trời ơi vậy sao một thiếu lữ như mình trịu nổi chứ *ôm mặt khóc nức nở* quả là một cú shock tâm lí huhu.
Gấu to gấu to, mình muốn có một con gấu to... gấu to gấu to... *lải nhải hát* 
*poke* Gấu to 800k trong hiệu teddy's house :|, quả là một cái giá vãi cả lúa. Dù sao mình cũng thán phục độ bình tĩnh của mình, nhìn thấy giá đó mà mặt mũi tỉnh bơ, cứ tưởng mồm chữ O mắt chữ A rồi chứ *chấm nước mắt*

Sao VN lại có một đứa công chúa như thế *chấm chấm nước miếng* nhìn cái cửa sổ với mấy cái bàn thèm vãi ra, chỉ có điều tường trông sến sụa quá nhỉ ;_; Mốt trị làm đẹp hơn em tro em biết *tru mỏ bĩu môi* Nhìn phòng em cứ tưởng -18 dời về HN =3= 

Bây giờ mặt sanh như trái truối rồi, may mà còn sanh đấy không nó ra màu trái bưởi trín là trết tra :):):):):) 

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011



Mấy hôm nay đêm nào trời cũng mưa rả rích nên ngồi chơi pc mà thấy lạnh lạnh na >x< Phư~ chắc thức đêm dữ quá nên cảm rồi, cũng may mới cảm nhẹ nhẹ thôi không sao đâu nên người yêu mà đọc tới đoạn này thì đừng giận với lo nha :-"

Cuộc sống có vẻ lại không được như ý muốn nữa rồi, người yêu bảo những việc như vậy nên để người lớn lo nhưng mà biết làm sao được đây, bản chất của em là lúc nào cũng lo nghĩ mà *cười*

Từ lúc chuyện không hay đó xảy ra đến giờ mỗi ngày em luôn nghĩ may mà còn có anh. Có anh thì dù trời có sập em vẫn thấy an tâm. 

Ahhhh làm sao đây, em bây giờ hay sau này nếu mà thiếu anh thì tuyệt đối không được đâu, meow~  *cười cười* 

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011



Nỗi sợ hãi cần thời gian trị liệu.

Gần đây đầu óc và tinh thần mình có vẻ không được ổn định. Xem tin tức về vụ giết người cướp của ở Bắc Giang mà mất ngủ 4 hôm liền vì bị ảnh hưởng, lo lắng trộm sẽ vào nhà thì biết làm sao :| Hôm thứ 4 uống thuốc ngủ người yêu cho thì lại thấy sợ lỡ mình uống viên này biết đâu chết sao :| lí do là vì coi phim HQ thấy người ta tự tử vì thuốc ngủ nhiều quá nên ... Mình biết mình chỉ lo toàn thứ đẩu đâu nhưng mà nói thì nói mà sợ thì vẫn sợ. 
Chẳng biết từ bao giờ mình cảm thấy sợ tất cả, những hoang tưởng liên tục chạy vòng quanh trong não làm mình có thể sợ bất cứ thứ gì mà trước đây điều này với mình là không hề có. 
Người có tiền bị như mình chắc đã đi bác sĩ tâm lý :| Thôi thì ôm căn bệnh của mình đến ngày xuất giá tòng phu vậy *cười khổ* khi có một người luôn ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương thì sẽ hết sớm thôi mà.

Tự dưng lại đọc được một câu bên Blog bạn Bò thế này:
Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy sợ. Sợ không giữ được. Thế là rời xa. Người mang tình cảm quá lớn trong lòng đôi khi cũng sợ. Sợ bản thân sẽ bị tổn thương sâu sắc, thế là cố giữ.
*ngẩn tò te* 

Bản thân mình luôn muốn được thoát ra, thoát ra khỏi những âu lo xung quanh, thoát ra khỏi những lời than thở vẫn nghe hằng ngày, thoát ra khỏi những con người luôn cho rằng chỉ vì họ lớn tuổi hơn mà có thể áp đảo mình... Có lẽ sẽ mất một thời gian khá dài nhưng sẽ có người sẽ kéo mình ra khỏi những guồng xoay chật vật này mà sống những tháng ngày tốt hơn. 

"Em tin những gì anh nói, em cũng nhớ anh!"