Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2010
Khi con số thay đổi.
Đã lâu không viết lách onl thế này, lòng mòng qua FB rồi lết vào Blogspot của Gukki thấy có vẻ hay ho nên làm. Giờ thì chính thức dùng ở đây vậy, viết nhật kí bằng tay thiệt quá phiền. Ừ vậy đấy.
Mình đang ở độ tuổi nào nhỉ? Phải tính là 18 hay đã qua 19? Dù sao mình cũng thấy việc cứ thế này mà lớn lên, thêm tuổi thật mệt. Có thể sống mà không để í đến tuổi tác thì hay nhỉ. Mình còn chưa công nhận rằng mình đang ở cái tuổi 18. Mọi thứ cứ lông bông thế nào ấy. Thật chẳng biết thế nào. Cứ như là thần kinh ấy nhở? Vậy nên chị dạy văn đã bảo "ở lứa tuổi như em thì tâm lý chẳng ổn định"
Mình chẳng tìm ra nổi lấy một nguồn động lực thôi thúc mình đến trường, thôi thúc mình học. Mình chán ghét cái áp lực, cái nền giáo dục của VN. Nắm thứ 12, cái năm người ta bảo là năm quan trọng nhất, năm quyết định mọi chuyện thế mà mình lại đâm ra chán nản thế này. Mình suy nghĩ mãi, nghĩ mãi nhưng vẫn không ra tại sao mình thành thế này. Bản thân mình đã khác đi. Giờ mình ghét phải bị trói buộc, phải nghe theo lời người khác. Thật quá nặng nề.
Mình phát hiện ra bản thân mình đã không còn tin vào điều ước. Dần dần thì mọi thứ cũng lờn. Thế mà trí tưởng tượng và mong chờ của mình vẫn còn đó. Cô giáo văn nói rằng "Thật là may mắn cho những người có trí tưởng tượng phong phú" Nhưng đôi khi nó phiền phúc lắm. Nó làm con người mình mộng tưởng đến những thứ tốt đẹp chẳng bao giờ xảy ra. Và điều đó làm mình căm ghét việc hằng ngày mình cứ nghĩ ra đủ chuyện.
Và rồi mình cũng biết cái cảm giác khó chịu khi mà đối diện với cảnh một ai đó sẽ bỏ mình ra đi bây giờ đã không còn tổn thương gì nữa rồi. Bình thường, sự ra đi đó không thể tránh được. Mình cũng không hề hối hận, vì tất cả những gì mình làm đề níu giữ cũng đã hoàn tất. Chỉ là người ta vẫn đi, vậy thôi.
Mình muốn ngồi trước một khung cửa sổ màu trắng và uống cà phê nóng trong một ngày trời rét quá.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét