Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012


Ôiiii được nghỉ năm ngày ở nhà không đi quân sự đã quá *nằm dài ngúng nguẩy* 
Nhờ có ti chan mà học kì này bớt phải lo lắng rồi *nhâm nhi uống trà* Giờ em nó đã trở thành hero của cả gia đình kinh vãi phết nhoé. Chắc dân tình cũng giật háng dữ dội lắm vì không ngờ con nhỏ đù đù vác cái lu này lại có phước đến vậy *cười thầm trong bụng* Dĩ nhiên ông đây không phải người khoe khoang nên ai mà lải nhải với ông thì ông cũng ngại lắm ._. 
Mình hận ai có dslr rồi đi chụp hình đồ ăn quá :( Mình thích chụp đồ ăn lắm huhu *giãy đành đạch* nhất là đồ ăn mình làm mà được dùng máy cơ chụp thì sướng phải biết, ôi đệt mợ cái niềm vui bệnh hoạn *bù lu bù loa khóc* 
Sau này phải đầu tư kĩ lưởng bếp núc để xuất chiêu bất cứ lúc nào mới được :( Không biết mình có duyên với bếp núc không nhưng mà thấy đồ ăn ngon cũng ham làm lắm í *nói giọng bake* nhất là làm bánh T_T
Đang chờ mẹ mua khoai tây về thử chiên kiểu mới cho nó giữ được độ giòn lâu :") Bao tử gào thét đùng đùng ầm ầm rồi này :") Mình có một niềm tin là sau này ai lấy mình sẽ không sợ chết đói nhé, chỉ là sợ đi Trung Quốc dài dài thôi =))))) 
Mẹ về rồi hành nghề đây :")
Mà ti ơi *tung tim* lép~ 

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

Học quân sự thiệt nóng và chán nản quá, chỉ cầu mong mình đỗ để qua được cái ách này.

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012


Dạo này nhìn người ngợm mình gớm quá, gớm từ đầu cho tới chân. Mặt mày thẫn thờ đờ đẫn như con nhỏ thiểu năng mấy năm chưa bước chân ra đường.
Muốn cắt tóc trông cho gọn gàng và nhìn tóc nhiều một chút nhưng lại chẳng biết phải đi đâu để cắt. Buồn đời hay qua *ie nhà con Ki nói chị nó cut cho 1 quả đầu *éo dám ra đường nhỉ '3'
Buồn quá thứ 2 này là học quân sự rồi. Những tháng ngày thân tàn ma dại sắp đến. Chắc lại sắp đen đi mấy kí -_- Đã gầy mà lại còn đen nữa thì không khéo ra su-ma-li mất.
Bà phải cạo tóc gấp thôi, để dài nhìn nó rụng mà đau thương quá.

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

I need some baby flowers on valentine's day, but i think it's not necessary if dont have dlsr to take some pics at the moment ._.
I feel this is a very bad valentine's day for me. I dont know why but in this time i dont know what i can do to make me feel better.
Whether i have dslr now or not, i think i cant still be happy bcause you're not here
My english is not good but my bf tell me that i should write and write a lot in Eng to improve it.

(...)

I really feel boring now /_\ 

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012



Khi tôi có nhiều tiền (à là 100k trở lên thôi ko phải bạc tỉ bạc triệu đâu) tôi thường không bao giờ đếm xem mình có bao nhiêu tiền. Tôi không quan tâm và thường hay quăng tiền bạc nhiều chỗ tôi không nhớ, mà thường là luôn nhét vào túi quần và khi lục ra tôi tự hỏi "ủa tiền này đâu ra vậy ta?" Chính xác bây giờ trong bóp có bao nhiêu tiền tôi cũng không biết.
Nhưng khi nghèo đi thì tôi bắt đầu quan tâm đến số tiền mình có. Ngày trước tôi thực sự nghèo, không bao giờ tôi để dành tiền được. Cái thời đi học mỗi ngày chỉ được 10k và luôn tiêu vào việc mua truyện nên cái tính keo kiệt, đắn đo khi mua này kia kia nọ thì chắc cũng do đó mà ra. Cuộc sống tạo nên tính cách của mỗi con người. Tôi biết bản thân mình rất keo, ai thân thiết với tôi hẳn cũng biết tỏng nhưng tôi không thích người khác nói tôi keo. Vậy nên bản thân tôi luôn muốn mình sẽ sớm không còn như vậy nữa, sẽ phóng khoáng hơn. Nhưng không biết là phải đến bao giờ đây?
Giờ thì lúc nào trong bóp cũng có tiền, không tiêu xài hoang phí, không vung vít, xài những thứ cần xài. Chỉ toàn tiền người ta cho tôi thôi. Tôi thì làm gì ra tiền. Mà vậy lại thấy ổn, không phải phiền đến ba mẹ. Nhận của những ai nên nhận và từ chối những ai không nên. Tôi không khinh những ai cho mà tôi không nhận, chỉ là người ta còn thiếu thốn hơn cả tôi. 
Chẳng biết đang viết ra cái quái gì nãy giờ đây : ))
Nghèo thì đi chơi với bạn bè lo lắng lắm,giờ thì không phải vậy nữa rồi. Vì giờ lâu lâu mới đi mà :| ...
À ngày đó tôi hay quyết tâm bỏ heo để mua những thứ mình thích lắm, nào là ổ cứng, máy scan, điện thoại, ipod ... mỗi lần mua xong là tôi nghèo tới đáng thương. Nhưng bây giờ thì, biết nói sao đây nhỉ?! Vì lớn nên ước mơ cũng lớn hơn rồi, dù có để dành tiền cũng không nổi đâu : )) Haha chỉ đủ tiền để nuôi thân tàn ma dại này qua những ngày đi học thôi.


(...)


Không thể sống một túp lều tranh với hai trái tim vàng.
Và cũng không thể trả tiền để mua hạnh phúc được đâu.


(...)