Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2010

Chơi vơi



Sometimes you need a place to hide. Just because you want to be found...

Thật ra cũng chỉ đang nghĩ mông lung. Rằng nếu có ai đó hỏi bâng quơ với mình rằng "Nhìn em lúc nào cũng phảng phất cái gì đó rất buồn" chắc mình sẽ nhìn người đó rất lâu. À vậy ra mình đang mong giá mà có ai đó làm vậy.

Cứ mỗi lần ngủ thật lâu rồi thức dậy là đau hết cả lưng. Thật ghét cái giường của mình, nhưng má bẩu thi xong ĐH má mới mua cho cái giường mới, có chút tự kỷ. Mình thích ngủ trong khi ngoài trời đang đổ mưa. Nhưng điều này sẽ bất tiện với công việc của má, nên có lẽ nó không nên xảy ra thì tốt.

Cứ mỗi tình lần tỉnh giấc đêm qua mình lại suy nghĩ, suy nghĩ về cái vấn đề đó. Mình đã không hề tổn thương phải không? Nhưng rõ ràng mình vẫn xấu hổ. Mình sợ phải đối diện, sợ khi ai đó chọc mình rồi mọi người xung quanh cười. Và mình sợ rằng nếu không thể kìm được lúc ấy mình sẽ trở nên thất thần và mắt ậc nước. Mình biết mình không thể để nước mắt rớt trước nhiều người. Hãy cố gắng nghĩ rằng "Chẳng có gì phải xấu hổ hay thẹn thùng cả, việc đó chẳng có gì sai trái là được. Nếu họ chọc hãy chỉ mỉm cười". Dù sao thì cũng phải đối mặt thôi, mình muốn trốn tránh chuyện này đến khi nào chứ. Giằng xé nội tâm thật.

Mình muốn trở thành một con người vô cảm xúc. Nếu như vậy thì sẽ không phải bị tác động bởi bất kì chuyện gì.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét