Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

Đang cảm thấy bản thân chán nản cùng cực. Nhiều khi phát điên lên vì không có 1 căn phòng riêng, không có một chỗ riêng tư nào để học, để ngồi khóc. Giống như chẳng có chỗ trú ẩn những lúc yếu đuối vậy. Tôi rất muốn được ở yên một mình, tôi rất ghét những âm thanh ồn ào xen vào khi tôi làm bài, tôi rất ghét khi mỗi lần cảm thấy yếu đuối cần khóc thì lại phải tắt đèn đi ngủ rồi trùm chăn lại để nước mắt chảy được.

Tôi thèm một chỗ riêng tư đến điên lên được.

Có ai biết và có ai nhìn thấy sự cố gắng của mình không vậy, tại sao không biết gì mà lại nói "Tao suốt ngày thấy mày ngồi chơi không chứ học hành gì" Tức muốn khóc thật to, ức chế quá.