Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010
Phao cứu hộ
Mình sẽ không thể đậu ĐH nổi nếu cứ nằm ì trong tình trạng thế này. Mình không còn cảm hứng nữa. Mình bị rơi vào trạng thái đầu rỗng.
Mình không tìm ra được một chút tâm trạng nào để học và để vẽ như ngày trước.
Làm ơn ai đó, ai cũng được hãy để mình gặp ai đó tạo lại cho mình cảm xúc như ngày xưa. 2 năm rưỡi rồi, cảm xúc của mình tê liệt trong chừng ấy năm. Mình chẳng còn vẽ một bức nào ra hồn như trước.
Sao mình lại trở thành thế này.
Ngày xưa là do mình chỉ lủi thủi ở một mình nên vẽ rất nhiều, mọi chuyện đã hàon toàn thay đổi khi mình cởi mở hơn. Nhưng khi cởi mở mình đã vô tình chôn mất những gì vốn có. Mình biết nó vẫn ở đâu đó trong mình, nhưng chỉ bản thân mình thôi thì chẳng thể đánh thức nó.
P/S: Vậy nên mình cần gặp một ai đó.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
chọn học mỹ thuật là một quyết định khó khăn, tại nó nhiều chông gai lắm... thôi ráng lên em :p
Trả lờiXóa