Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

Sống hôm nay lo ngày mai.
Những tổn thương tôi nói ra cũng không được gì. Ai bù dắp được thời niên thiếu cho tôi?
Mỗi ngày bây giờ lúc nào cũng phải lo lắng và sợ hãi.
Tôi tự hỏi nếu cứ như thế này thì phải tiếp tục làm sao đây? Tâm hồn mỗi ngày dù lên trường vui vẻ cười nói thật ra cũng chỉ là nguỵ tạo thôi. Vì ai cũng yên vị, nhàn nhã với cuộc sống của mình nên tôi cố bắt nhịp theo họ.
Chỉ là vẻ ngoài thôi.
Nỗi buồn to lớn này chẳng ai xoa dịu được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét