Cứ nghĩ bản thân mình bất tài thế nào. Ở tuổi này người ta có thể vẽ đẹp đến nỗi được minh hoạ cho sách báo rồi thế mà tôi cứ nhan nhản ở đó, nhìn mọi thứ rồi trách bản thân. Cũng tại không cố gắng mà thôi, những gì người ta đạt được ngày hôm nay đều là do người ta bỏ công khổ luyện, còn tôi thì sao? Thỉnh thoảng nhìn những đứa dưới cơ mình mà cười khinh khỉnh nữa chứ, đạo đức ở đâu? Thật chẳng ra gì, rút cuộc thì bản thân mình đã đạt đến mức độ tự thân hài lòng đâu mà lấy quyền gì xem thường người khác. Tôi nghĩ vậy đấy, nhưng đời không phải lúc nào cũng đúng như cái tôi nghĩ... và tôi luôn làm ngược lại.
Tôi cứ hay bảo người khác là đừng quan tâm đến những gì người khác nói về mình nhưng thật sự ra tôi lại là người rất để tâm. Tôi luôn lo lắng không biết người ta có nói xấu mình không, có nói sai gì về mình không? Rồi tôi nhận ra hình như có vẻ cái đó gọi là tự ái? Trên đời này dẫu biết rằng không thể cứ như thế mà làm hài lòng tất cả mọi người, người thông minh nhất là người luôn sống khép kín, như vậy thì mới yên bình mà ở trong một xã hội đầy rắc rối này. Lòng người ở đây lổn nhổn như đá vậy, tuy là cùng chung một tập thể nhưng sẽ có rất nhiều cái "khác". Tao nói thiệt đấy, lũ tụi mày chơi với nhau như thế là đéo ra gì đâu. Và thật ra tao cũng tự biết tao cũng chẳng ra gì, sự chân thành của tao thật ra là luôn đặt sai chỗ. Tôi đang hy vọng bản thân mình sớm có thể đạt đến trình độ thờ ơ với dự luận mà cứ sống vì mình thôi. Người không vì mình trời tru đất diệt.
Về gia đình, chẳng còn lời nào để nói. Nói ra chỉ cảm thấy hổ thẹn thôi. Tôi nói thật đấy. Họ cũng có những điểm tốt, thi thoảng tôi vẫn nhìn thấy. Nhưng nhiều thứ đã nhuộm tâm hồn tôi đen tối quá rồi nên có những đốm sáng thì có ích gì ?!
Rút cuộc thì như nào là tốt?
Chẳng ra thể thống nào cả.
Tôi cứ hay bảo người khác là đừng quan tâm đến những gì người khác nói về mình nhưng thật sự ra tôi lại là người rất để tâm. Tôi luôn lo lắng không biết người ta có nói xấu mình không, có nói sai gì về mình không? Rồi tôi nhận ra hình như có vẻ cái đó gọi là tự ái? Trên đời này dẫu biết rằng không thể cứ như thế mà làm hài lòng tất cả mọi người, người thông minh nhất là người luôn sống khép kín, như vậy thì mới yên bình mà ở trong một xã hội đầy rắc rối này. Lòng người ở đây lổn nhổn như đá vậy, tuy là cùng chung một tập thể nhưng sẽ có rất nhiều cái "khác". Tao nói thiệt đấy, lũ tụi mày chơi với nhau như thế là đéo ra gì đâu. Và thật ra tao cũng tự biết tao cũng chẳng ra gì, sự chân thành của tao thật ra là luôn đặt sai chỗ. Tôi đang hy vọng bản thân mình sớm có thể đạt đến trình độ thờ ơ với dự luận mà cứ sống vì mình thôi. Người không vì mình trời tru đất diệt.
Về gia đình, chẳng còn lời nào để nói. Nói ra chỉ cảm thấy hổ thẹn thôi. Tôi nói thật đấy. Họ cũng có những điểm tốt, thi thoảng tôi vẫn nhìn thấy. Nhưng nhiều thứ đã nhuộm tâm hồn tôi đen tối quá rồi nên có những đốm sáng thì có ích gì ?!
Rút cuộc thì như nào là tốt?
Chẳng ra thể thống nào cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét