Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

Tôi không phải là đứa con gái tốt như nhà người khác, tôi chẳng bao giờ nói những lời yêu thương dành cho bất kì ai trong gia đình. Trong khi với bạn bè hoặc người yêu thì những lời nói đó thốt ra rất dễ dàng và luôn chân thành.

Không phải là tôi thì chẳng hiểu được đâu.

Mỗi ngày đều thấy chán nản, nhất là những buổi chiều nghe những tiếng chửi nhau chẳng ra thể thống gì. Tôi đã trưởng thành trong những âm thanh như thế. Những âm thanh khốn nạn ngày qua tháng lại ghim chặt trong tim. Đến khi nào thì mới có thể thoát ra đây?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét