Tranh của bạn Don Dzon |
Đang đọc một cuốn sách, đọc mải miết cả tuần vẫn chưa xong. Không phải vì nó chán mà có những trang như những trạm xe phải dừng lại ngẫm trong lòng.
Người ta nói Ma Kết là cung cứng cỏi nhất, có khóc cũng chỉ len lén giấu đi. Nhưng mà biết nói sao nhỉ, thấy bọn này dễ bị xúc động lắm chứ chả đùa. Đó là mình chỉ nói con gái nhé, con trai Ma Kết thì mình không chấm.
Là thế này, đọc sách rồi lại thấy thương những người phụ nữ có con nhỏ phải tất bật lo lắng cho con nên chẳng sửa soạn được gì cho mình, trên mùi chỉ phảng phất mùi sữa và thuốc khử trùng. Cô giáo mình bảo chuyện trông con sau này nếu mình có gia đình sẽ hiểu, chồng có thương con mấy cũng chỉ biết việc của mình mà thôi, không chu đáo được như phụ nữ, việc trông con chỉ toàn phụ thuộc vào cô giáo. Nên bận công việc, nấu ăn rồi lại bận chăm con. Thật ra thì ở tuổi mình mà nói nghe chuyện này cũng chỉ thấy mơ hồ như đàn gảy tai trâu nhưng hôm nay đọc sách, từng câu từng chữ thấm vào não lại thấy có chút lo lắng. Mình bây giờ đã không ăn diện gì rồi, sau này mà có con không phải trông sẽ cực kì thảm hại sao? Tuổi trẻ có chờ đợi ai bao giờ?
Người ta hay bảo là thích vẻ đẹp nội tâm quan trọng hơn còn vẻ đẹp bên ngoài thì không đáng. Nói xạo đấy, thử hỏi coi gái đẹp ai mà không nhìn? Thế nếu đẹp không quan trọng thì tùm lum nhãn hiệu thời trang và cả tá thẩm mỹ viện cứ rần rần lên làm gì? Cô mình cũng kể với mình rằng tình cờ cô nghe được cuộc trao đổi của 2 người lãnh đạo ở công ty cô (trao đổi tiếng anh). Sếp A nói với sếp B rằng cần tuyển một người giao tiếp khách hàng, có 2 cô gái được chọn rất tốt, một cô ngoại hình bình thường nhưng nói năng cực kì khéo léo, một cô lại cực kì đẹp nhưng cách nói chuyện không thu hút mấy. Vậy thì bạn nghĩ họ sẽ giữ người nào? Lúc đó mình cũng không biết thế nào nhưng cô mình bảo rằng thằng sếp lớn hơn (là thằng sếp B) nó bảo là chọn cô đẹp gái. Thế nên thời thế bây giờ thay đổi rồi. Gì cũng phải cần đẹp chứ không phải cứ nhếch nhác là được. Phụ nữ cần đẹp là để đàn ông ngắm, thế mình hỏi giữa 1 cô cứ mặc áo thun quần jean với một cô luôn thay đổi khi thì váy áo thướt tha, khi thì quần sort giày cao gót thì ngắm ai thích hơn? Đọc đến đây thì đừng có tự NÓI XẠO trong đầu mình nhé.
Vậy nên có những cái cũ rồi không phải nó cứ bền là xài, được thì làm mới cả đi. Con gái nhà người ta có cả trăm cái bóp và giỏ xách, trăm đôi giày trăm dụng cụ trang điểm. Xem xem mình có cái gì? Vậy nên đẹp thì ai cũng muốn và đẹp hơn thì lại càng tốt.
Thật ra thì mình cũng đâm hoang mang vì mình đang ở lứa tuổi đẹp nhất của một người con gái cớ sao lại bỏ lỡ nhiều thứ thế? Nhìn bọn bạn xung quanh trên FB mà xem. Có những người thay đổi thật bất ngờ, ngày xưa bạn ấy nào có dám mặc váy bây giờ thì phấn son, váy túi các kiểu làm mình có phần hơi sững.
Tự thấy mình để bản thân nhếch nhác quá rồi, giờ phải cải thiện thôi.
Nếu ai đó đọc bài này mà có những hướng nghĩ phản bác thì cho mình hỏi NẾU KHÔNG PHẢI BÂY GIỜ THÌ BAO GIỜ?
Em cũng hay suy nghĩ về điều này và sau cùng là thường tự đấm vào mặt mình. Anh không hề nhếch nhác nhé, chỉ là có thể không có nhiều áo quần để hôm thế này, hôm thế nọ thôi, nhưng một người ăn mặc nhếch nhác không giống anh. Em cũng như anh thôi, toàn bị chửi là gái lứa gì mà toàn quần jeans áo thun, dr Martens ) Em thì không bận tâm lắm đến chuyện đấy, và phải nói thiệt là em ăn mặc nhếch nhác hơn anh nhiều (nếu anh nghĩ anh là đứa nhếch nhắc khoản ăn mặc) – hãy tin emmmm. Học cách kết hợp món này với món kia sẽ ổn anh ạ. Như vậy thì chỉ cần từng đổi quần áo, anh vẫn có thể mỗi ngày một sì tai được.
Trả lờiXóaChuyện người đẹp thường được ưu ái, ưu tiên của thời nay em cũng không thấy lạ lùng gì, vì ví dụ ca sĩ chỉ cần đẹp là đã có thể làm mưa làm gió nổi ầm ầm rồi. Nhiều người trăn trở về chuyện bị thiệt thòi, bất công cũng vô tình chạy theo cái đẹp và xuề xòa cái tài còn gì. Em không còn đặt niềm tin mình vào cái xã hội này nữa, nên con đường em chọn là sống đơn giản vì mình, vì mọi người, không bon chen mệt mỏi giữa những cái phù du lềnh bềnh đang tồn tại này nữa.
Để kết thúc còm men nhảm địt em xin được đúc một câu: Mặc sao mà mình thấy thoải mái, thế là ổn. Kệ mẹ đứa nào nghĩ gì! Anh không phải đứa ăn mặc nhếch nhác, xuề xòa!