Mấy nay cái bụng bị bệnh, ăn gì vào nó cũng cho vé mình đi Trung Quốc. Người không mệt mỏi cũng chẳng buồn ói này nọ. Chả biết bị gì nữa, đừng đau bụng nữa T_T
Phải nghỉ ở nhà 3 tháng trời, không bạn bè trường lớp nên sao giờ thấy túng quẩn quá. Nhớ ngày lên lớp lúc nào cũng chị chị em em, vui biết mấy đi à !!!!! Đang không vui mà bắt nghe nhạc vui thiệt là khó ở.
Chờ quà của bạn Khoa phương xa gửi về, lê lết đến hết con Tết này. Bảo làm logo cho bạn ấy mà cũng lười nhũn não ra rồi chả làm gì được thêm.
Dạo này lòng tôi đầy đến đáng thương. Muốn tìm một ô cửa sổ lớn, một cái đệm tựa vào và cầm một cuốn sách nghiền ngẫm mặc cho nước mắt thi nhau chảy trên gương mặt chẳng còn thần hồn. Có vẻ tôi đang già trước tuổi, những lúc không làm gì tôi dễ rơi vào tâm trạng của những buổi chiều tà. Tôi hoặc huyễn mình đang là nữ thứ của một bộ phim nào đó, yêu say đắm một người nhưng tình yêu đó quá trẻ cho một người già. Thế là dù khao khát, dù hoạch định tất cả, dù nhìn thấy tương lai giống như một bức màn đen dăng kín nhưng trong lòng vẫn nuôi dưỡng một mầm non. Nó thật nhỏ, thật yếu ớt, đáng thương đến chạnh lòng, nhưng người cần thấy lại chẳng thấy được. Vậy nên giá mà có chút đom đóm quanh đây...
Bị lậm An Ni Bảo Bối quá rồi, chắc có thể viết tiểu thuyết được rồiiiii.