Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010

Khói


Giờ thì chả muốn đặt chân ra ngoài giao hoà với xã hội, cứ ở trong nhà ngồi máy tính cho lành. Lúc này ra đường gặp ai thì người ta cũng chỉ hỏi quanh đi quẩn lại có vài câu làm chỉ biết cười gượng.

Vừa viết xong một thứ hôm qua, làm xong một thứ hôm nay, ngày mai hi vọng sẽ hoàn thành nốt cái việc phải làm. Và ngày kia hoặc ngày kia nữa sẽ kết thúc con nợ.

Có một việc mình nhìn vào và thấy bản chất nó có hai mặt, một mặt tốt và mặt kia thì không. Mình vẫn nghĩ về mặt không tốt nhưng lòng mình thì đang hướng dần về mặt tốt. Mình muốn tin vào mặt tốt nhưng hôm nay mọi thứ khiến mình phải coi lại. Liệu điều này có phải điềm báo rằng chuyện cũ đang chiếm khả năng tiếp diễn rất cao? Mình thật sự không muốn lại tiếp tục nghĩ tất cả là do mình.

Việc phải nói cho người khác hiểu hết suy nghĩ của mình thật quá khó khăn. Viết ra thì dễ hơn nhưng cũng chẳng ai hiểu được.

Muốn có một người bạn cùng nói chuyện hoặc cùng làm một cái gì đó tới sáng.
(...)
Vì mình cũng không biết khi nào mình quay lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét