
Mình đã làm một chuyện chẳng thế ngờ, chỉ là mình không muốn để mọi chuyện lặng lẽ trôi tuột đi. Đâu còn bao lâu nữa, những gì mình có thể làm chỉ nhiêu đó thôi. Mình đã phải đắn đo rất nhiều, mình gần như mất ngủ cả đêm chỉ để suy nghĩ về việc đó. Liệu những gì đã xảy ra có thể lập lại lần nữa không? Nếu có thì chẳng lẽ mình phải chịu đựng thêm lần nữa sao? Chúng ta không có thời gian, không kịp và cũng không đủ, thế mà tại sao mình lại trở nên thế này...
Mình không thể hiểu nổi cái cảm giác mà bạn phải chịu đựng, mình không biết rằng bạn đã thực sự tìm được người mà bạn luôn chờ đợi. Thật buồn thay bạn chẳng còn đường tiến mà chỉ biết dõi theo. Bạn nói với mình rằng cuối năm bạn sẽ tỏ tình, mình cảm thấy khá lạ là sao bạn có thể can đảm đến thế. Con người mà bấy lâu mình quen đã trưởng thành thế này sao? Nhưng bây giờ bạn bảo rằng bạn phải từ bỏ, mình thật sự không biết phải nói gì, khuyên gì. Thực tế quá phũ phàng, còn cách nào đây để tiếp tục đuổi theo một người đã có bạn gái. Mình có cảm giác rằng người đó sẽ chẳng thể nào chia tay bạn gái của mình đâu, khi mình nhìn người đó mình đã nghĩ vậy. Dừng lại thôi, lên đại học sẽ còn khối người. Không nên lụy vì bất kì ai cả vì mình còn trẻ mà~
Còn một chuyện nữa, mình thực sự rất thấy có lỗi về thái độ hời hợt của mình. Gia đình bạn đang gặp chuyện khó khăn mà mình lại chỉ cứ đâm đầu suy nghĩ cho chuyện của mình. Bạn bảo rằng mình quý mình nhất lớp thế mà mình chẳng làm được gì cho bạn. Có một điều mình chưa bao giờ nói ra, bạn là người duy nhất trong lớp mình luôn đối xử dịu dàng. Mình không bao giờ muốn làm tâm hồn trong sáng của bạn trở nên nhơ nhuốc. Nếu sống với bạn chắc hẳn mình sớm đi tu *cười*
P/S: Đúng vậy thật nhỉ, tương lai luôn khiến người khác phải lo âu. Với mình cũng vậy,có quá nhiều chuyện~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét