Thứ Năm, 13 tháng 5, 2010

Đến khi nào thì thôi.



Sắp rồi, cái cảm giác tưởng chừng như không thở được đó sắp tái diễn đến nơi rồi.
Mình đã từng có lúc mong muốn trải qua lại những ngày tháng thẫn thờ đó, giờ thì nó đã sắp thành hiện thực.
Con người ta luôn mong những điều tốt đẹp thế mà tại sao mình lại chỉ biết dắt theo đau khổ bên mình.
Sẽ không bao giờ có kết cục đẹp, vậy nên dù có nghĩ ra đủ thứ chuyện thì điểm đến của nó cũng chính là nỗi buồn.
Dù có cố gắng thế nào thì người phải chịu nhiều tổn thất nhất chỉ có mình thôi.
Mình không cần ai biết, cũng không cần ai hiểu.
Để yên cho mình ôm nỗi đau này đến khi có thể bỏ ra.
Mọi chuyện như một cuốn phim, đã qua bây giờ lặng lẽ phát lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét