Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

Từ lâu người vẫn vô tình với nhau...



Tự dưng tôi thấy thế giới xung quanh mình sụp xuệ biết mấy, là do nó đang dần tồi tệ hay do tôi quá nhạy cảm?


Chú tôi lạy lọc gia đình xin li dị cô tôi để đi thêm bước nữa, hơn 12 năm chung sống lại bảo rằng sai lầm. Con người ta khi chán một mối quan hệ nào đó chỉ có thể buông ra những lời đại loại thế, rằng "tôi quả đã sai lầm khi bắt đầu với anh ta/cô ta". Phận làm cháu bản thân tôi không có quyền lên tiếng nhưng tôi nghĩ chú tôi cứ như một đứa trẻ lên 3 thiếu hiểu biết. Dù tiến hay lùi cuộc đời chú tôi cũng không thể khá hơn được khi cứ nuôi mãi căn bệnh biếng nhác ấy trong người. Giá mà chú tôi hiểu và biết quý trọng những thứ mình đang có thì mọi chuyện đã không xuống dốc tuột phanh như bây giờ.


Tôi dần dà mệt mỏi với những người xung quanh, kiểu như họ chả thể là nguồn cung cấp khí oxy cho tôi nên tôi cảm thấy hơi thở mình có phần nặng nhọc. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi muốn thoát mình ra khỏi những gương mặt quen thuộc này để đi đến một nơi hoàn toàn khác biệt, đến cánh cửa của cuộc sống mới và đến bên những con người mới... nhưng càng vươn xa tôi lại càng bị trói chặt. Trưởng thành quả là một việc thực đau khổ.


"Có những khi im lặng vì có những thứ không thể nói, im lặng vì không biết nói gì, và đến một lúc nào đó, người ta im lặng chỉ vì không muốn nói nữa, vì sự bất mãn đã tràn ra như một loại thuốc làm tê liệt mọi nỗ lực bày tỏ những điều mình nghĩ, mình lo lắng. Đến khi, tôi và bạn đều tin vào khả năng tự giải quyết của bản thân hơn là nói ra những âu lo không đâu cho những người xung quanh. Để rồi, ta chết trong cõi ấy, từ khi nào…"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét