Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011



Nỗi sợ hãi cần thời gian trị liệu.

Gần đây đầu óc và tinh thần mình có vẻ không được ổn định. Xem tin tức về vụ giết người cướp của ở Bắc Giang mà mất ngủ 4 hôm liền vì bị ảnh hưởng, lo lắng trộm sẽ vào nhà thì biết làm sao :| Hôm thứ 4 uống thuốc ngủ người yêu cho thì lại thấy sợ lỡ mình uống viên này biết đâu chết sao :| lí do là vì coi phim HQ thấy người ta tự tử vì thuốc ngủ nhiều quá nên ... Mình biết mình chỉ lo toàn thứ đẩu đâu nhưng mà nói thì nói mà sợ thì vẫn sợ. 
Chẳng biết từ bao giờ mình cảm thấy sợ tất cả, những hoang tưởng liên tục chạy vòng quanh trong não làm mình có thể sợ bất cứ thứ gì mà trước đây điều này với mình là không hề có. 
Người có tiền bị như mình chắc đã đi bác sĩ tâm lý :| Thôi thì ôm căn bệnh của mình đến ngày xuất giá tòng phu vậy *cười khổ* khi có một người luôn ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương thì sẽ hết sớm thôi mà.

Tự dưng lại đọc được một câu bên Blog bạn Bò thế này:
Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy sợ. Sợ không giữ được. Thế là rời xa. Người mang tình cảm quá lớn trong lòng đôi khi cũng sợ. Sợ bản thân sẽ bị tổn thương sâu sắc, thế là cố giữ.
*ngẩn tò te* 

Bản thân mình luôn muốn được thoát ra, thoát ra khỏi những âu lo xung quanh, thoát ra khỏi những lời than thở vẫn nghe hằng ngày, thoát ra khỏi những con người luôn cho rằng chỉ vì họ lớn tuổi hơn mà có thể áp đảo mình... Có lẽ sẽ mất một thời gian khá dài nhưng sẽ có người sẽ kéo mình ra khỏi những guồng xoay chật vật này mà sống những tháng ngày tốt hơn. 

"Em tin những gì anh nói, em cũng nhớ anh!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét