
Vừa trải qua ba ngày căng thẳng, vùi đầu vào bài vở đến lụy cả mắt. Sao thế nhỉ? Thất vọng quá chăng? Toán bây giờ là cả một vấn đề với mình. Phải học lại thôi.
Tự dưng muốn học tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Pháp gì đó qua. Nói thì cũng chỉ nói thế, bản thân tiếng Anh còn lo học chưa xong cơ mà.
Thỉnh thoảng thấy mệt mỏi vì phải để tâm mấy chuyện không đâu. Giờ thì đã hiểu cái cảm giác bị làm phiền, người bị buồn giờ trở thành người đồng cảm. Thời gian làm con người ta chai sạn một thứ gì đó. Giờ thì mình cũng đã quen, không có gì phải thất vọng. Không phải chỉ là một hướng khổ đâu, người khác cũng sẽ rất thấy có lỗi. Đôi lúc không chịu nổi khi cứ cảm thấy bản thân mình quá tàn nhẫn. Trăng, có lúc tròn lúc khuyết.
"Cái con nhỏ xấu xa này"
_KiHoon oppa_
_KiHoon oppa_
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét