Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Mỗi ngày cứ về đến nhà là cảm thấy chán nản. Những tiếng chửi nhau không ra gì cứ vang lên bên tai. Người ta cứ nghĩ rằng chắc nghe chửi hoài cũng quen thôi nhưng sống 21 năm qua rồi tôi vẫn chưa quen được. Giống như bản thân tôi chẳng hề tồn tại, giống như tôi sinh ra rồi nuôi tôi lớn lên và coi tôi vô hình không hề để ý đến tâm trạng mặc cảm và xấu hổ của tôi to lớn như thế nào. Sống như thế này sống làm đéo gì. Mỗi ngày tôi đều lẩm nhẩm trong miệng như thế. Càng muốn thoát ra càng bị trói chặt. Từ chỗ ghét nơi tôi ở tôi thỉnh thoảng cảm thấy rất căm ghét những người sống hạnh phúc. Có đủ thứ lí lẽ để khuyên răn tôi không nên nghĩ như thế nhưng tất cả điều đó chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Đúng là khốn nạn, cuộc đời đúng là thứ đốn mạt khi phải sinh ra và lớn lên trong một môi trường như tôi bây giờ. Ngàn lời cầu khẩn van xin với Người năm này qua năm khác phải chăng là vô dụng rồi sao? Không đặt niềm tin vào Người thì bản thân con biết tin vào điều gì đây? Người ta nói rằng đạo giáo chỉ là khát khao tín ngưỡng của con người họ muốn lập ra để cho bản thân mình có niềm tin tưởng hơn thôi. Biết rằng bản thân không muốn tin như vậy nhưng mà sự thật thì sao mà muốn chửi thề không ngừng miệng quá. Người này chửi rồi tới người kia chửi, họ cứ cắn nhau nhưng người cảm thấy tổn thương nhiều nhất chính là tôi đây này. Tôi cảm thấy lồng ngực mình không thể thở nổi nữa đâu, dừng lại đi, dừng lại đi ... và những câu nói đó luôn chỉ vang trong đầu một cách VÔ VỌNG.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét