Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012



Khi tôi có nhiều tiền (à là 100k trở lên thôi ko phải bạc tỉ bạc triệu đâu) tôi thường không bao giờ đếm xem mình có bao nhiêu tiền. Tôi không quan tâm và thường hay quăng tiền bạc nhiều chỗ tôi không nhớ, mà thường là luôn nhét vào túi quần và khi lục ra tôi tự hỏi "ủa tiền này đâu ra vậy ta?" Chính xác bây giờ trong bóp có bao nhiêu tiền tôi cũng không biết.
Nhưng khi nghèo đi thì tôi bắt đầu quan tâm đến số tiền mình có. Ngày trước tôi thực sự nghèo, không bao giờ tôi để dành tiền được. Cái thời đi học mỗi ngày chỉ được 10k và luôn tiêu vào việc mua truyện nên cái tính keo kiệt, đắn đo khi mua này kia kia nọ thì chắc cũng do đó mà ra. Cuộc sống tạo nên tính cách của mỗi con người. Tôi biết bản thân mình rất keo, ai thân thiết với tôi hẳn cũng biết tỏng nhưng tôi không thích người khác nói tôi keo. Vậy nên bản thân tôi luôn muốn mình sẽ sớm không còn như vậy nữa, sẽ phóng khoáng hơn. Nhưng không biết là phải đến bao giờ đây?
Giờ thì lúc nào trong bóp cũng có tiền, không tiêu xài hoang phí, không vung vít, xài những thứ cần xài. Chỉ toàn tiền người ta cho tôi thôi. Tôi thì làm gì ra tiền. Mà vậy lại thấy ổn, không phải phiền đến ba mẹ. Nhận của những ai nên nhận và từ chối những ai không nên. Tôi không khinh những ai cho mà tôi không nhận, chỉ là người ta còn thiếu thốn hơn cả tôi. 
Chẳng biết đang viết ra cái quái gì nãy giờ đây : ))
Nghèo thì đi chơi với bạn bè lo lắng lắm,giờ thì không phải vậy nữa rồi. Vì giờ lâu lâu mới đi mà :| ...
À ngày đó tôi hay quyết tâm bỏ heo để mua những thứ mình thích lắm, nào là ổ cứng, máy scan, điện thoại, ipod ... mỗi lần mua xong là tôi nghèo tới đáng thương. Nhưng bây giờ thì, biết nói sao đây nhỉ?! Vì lớn nên ước mơ cũng lớn hơn rồi, dù có để dành tiền cũng không nổi đâu : )) Haha chỉ đủ tiền để nuôi thân tàn ma dại này qua những ngày đi học thôi.


(...)


Không thể sống một túp lều tranh với hai trái tim vàng.
Và cũng không thể trả tiền để mua hạnh phúc được đâu.


(...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét