Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Cả năm trời chứ ít!



Nhiều khi nhìn những người xung quanh mà nhớ con nhỏ đó rồi lại ngồi cười một mình. Một ngày không biết bao nhiêu lần nghĩ về nó, nghĩ nhiều quá nên thành ra cũng thành thói quen. Cứ luôn nghĩ tới và lại luôn tự cười thầm trong bụng. Bệnh yêu ghê thiệt ấy nhề.
Không biết với ai khác con nhỏ đó thế nào nhưng mà với mình thì nó trở thành hình và bóng của mình mất rồi.
Có rất nhiều người quen nhau rồi làm đầy chuyện có lỗi với nhau nhưng mình hi vọng cả mình và con nhỏ lép này không "hành" nhau như thế (ít ít cho có mắm có muối thôi chứ đừng chơi cả lít dấm vào cháy nhà đấy)
Nhiều khi thấy con nhỏ ghi vài câu nghe sao đậm chất trưởng thành, trong khi mình lại ba chấm thế này ._. Thật là /_\ Mà dù nó lớn thế nào thì cũng là của mình thôi không gì phải âu lo nhỉ ?!
Đúng là không ai yêu mình hơn con nhỏ đó, và cũng chẳng ai yêu nó mà qua mặt mình được hết (chém ngay) !!!

2 nhận xét:

  1. Ghê câu cuối đại bàng quá nha :-"

    Anh cũng nhớ em nhiều như vậy đó. Nhiều khi ngồi nghĩ phải chi em yêu ở đây thì hay biết mấy. Tưởng tượng ra lúc mình gặp nhau sẽ làm những gì. Mình yêu nhau một năm rồi mà không lần nào giận nhau nhiều. Nhất định sẽ không "hành" nhau như em nói đâu nha. Em cũng không được "hành" anh à :-"

    Anh yêu Thảo Anh nhất thế giới~

    Trả lờiXóa