Có những điều kể ra có vẻ ngược ngạo nhưng mình không làm khác được.
Mình rất chán gia đình mình và mình luôn muốn được tách ra riêng biệt, chỉ cần biết ai nấy đều sống tốt và khoẻ mạnh là được. Dù gặp hằng ngày hay lâu ngày gặp lại cũng không có gì để nói với nhau ngoài vài câu hỏi về tình trạng học tập.
Từ bao giờ chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau?
Lâu không gặp bố, mẹ và anh trai có thấy nhớ không? Như mình đã nói, chỉ cần biết ai nấy đều sống tốt và khoẻ mạnh thì dù mình có nhớ thì điều đó cũng rất dư thừa nên mình không làm vậy. Chỉ đêm đêm cầu nguyện cho tất cả đều được bình an.
Đừng hỏi tại sao tôi trở thành người thế này, bản thân tôi cũng không muốn nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành và tất cả tôi không làm khác được.
Mình có một điều rất mong mỏi là sau này khi mình có gia đình, mình hy vọng con mình sẽ không cảm thấy như mình bây giờ.
Mình rất mệt mỏi, chỉ muốn được thoát ly.
(...)
Mình sợ đọc truyện của An Ni Bảo Bối, vì về tình yêu mình thấy nó rất bi quan theo một chiều hướng nào đó mà mình sợ bị cuốn sâu vào những suy nghĩ đó.
Mình thích những điều tốt đẹp hơn. ( Nhưng mình dù nói thì vậy nhưng lại không muốn bỏ sót bất kì truyện gì của An Ni viết *cười khổ* ) Văn phong của chị ấy đúng là hay một cách kinh khủng :-<
(...)
Ít ra mình biết có người luôn đưa lưng ra để mình bám vào (cho tất cả mọi chuyện) *cười*