Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Đêm uyên thâm.



Tối nay tập hát bài kia nốt cao vãi, quả là một sự tàn sát quá lớn. Cảm thấy như thằng ca trưởng ném lao vào mình, hay là linh cảm mình bị cùi bắp đi nhở? Vãi quá, quên hết cha nó bài đó hát sao rồi -_- quả là mình thật biết làm phụ lòng ca trưởng nha *cười ơ hơ*


Con này nói chuyện quả thật muốn cho mấy tát vào mồm *tự rủa* 


Mình công nhận là nhiều khi mình nói chuyện như muốn đấm vào mặt người ta í, nhưng mà người phụ ta thì ta ắt sẽ phụ lại thôi~


Mình hay để ý xét nét mấy chuyện vụt vặt, nhưng mà mấy chuỵện nhỏ nhặt nếu người ta còn không làm được thì những chuyện lớn hơn rồi sẽ thế nào? 


Theo một chiều hướng nào đó mình thấy hơi lo khi mở lòng rộng rãi với người khác vì thời gian luôn làm con người ta thay đổi, một người từng thân với mình tự dưng lại có lúc ngoảnh mặt 180. Không phải vì mình suy nghĩ tiêu cực nên viết ra mấy dòng này, mà thời gian chứng minh cho mình thấy điều đó. Không phải một mà nhiều người. Chỉ trách là mình không được phũ như người ta, khi nói chuyện lại vẫn niềm nở như chưa bao giờ bị ngoảnh mặt. 


Mình đúng là bại não đúng không :| hay là người giàu lòng vị tha? ( Vế một đúng hơn à há -_-ll)


Đêm nay ta thật uyên tâm lạ lùng, ô hô. Ôi bắp chân tôi đau quá, đi lên xuống cầu thang thiệt là khó khăn nha :-<

3 nhận xét:

  1. đù, ngồi ngoài net nên cm đc nè =)))) để tuần sau có ngồi net thì cm cho. giờ phải đi học rồi : ((( vãi mẹ

    Trả lờiXóa
  2. Đã nói cái máy nhà em có vấn đề mà, ngu như cứt :(

    Trả lờiXóa